Khoảng lặng cần thiết
- Nhiều khán giả tò mò, Hứa Vĩ Văn đã ở đâu trước khi vào vai bác sĩ Lê trong bộ phim doanh thu 700 tỷ đồng - "Mưa đỏ"?
Sau "Đất rừng phương Nam", tôi có khoảng hai năm tạm gác diễn xuất để tập trung vào kinh doanh nhà hàng.

Tạo hình của Hứa Vĩ Văn trong phim "Mưa đỏ".
Một trong những lý do là sau dự án đó, tôi cảm thấy mất cảm xúc với nghề. Sau hơn 20 năm làm diễn viên, những trải nghiệm, thành tựu từng mong muốn - tôi đều đã có. Khi cảm xúc cạn kiệt, việc tìm lại năng lượng để bắt đầu một dự án mới thật sự không dễ dàng.
Tôi cần sự cân bằng, cần một động lực đủ lớn để kéo mình trở lại. Vì vậy, khán giả không thấy tôi xuất hiện trong suốt hai năm cũng là điều bình thường.
Ở nước ngoài, diễn viên nghỉ vài năm để chuẩn bị cho một dự án mới không hiếm. Nhưng ở Việt Nam, mỗi năm đều có phim mới, sự vắng mặt hai năm dễ khiến khán giả thấy lâu. Với tôi, đó chỉ là một khoảng lặng cần thiết.
- Chứ không phải như anh từng chia sẻ, duyên với điện ảnh đã chấm hết?
Thật ra, tôi chỉ mất đi năng lượng và cảm hứng, giống như một chiếc điện thoại hết pin cần được sạc lại. Sau mỗi dự án, diễn viên thường hao tổn rất nhiều năng lượng. Nếu kết quả không được như ý, sự hụt hẫng là điều khó tránh khỏi.
Tôi cũng cần có thời gian để tái tạo cảm xúc, năng lượng và sự hứng khởi cho công việc, chứ không phải "chấm hết" với nghề.
Điện ảnh chắc chắn cần diễn viên và ngược lại. Đó là mối quan hệ song hành không thể tách rời. Với tôi, ở mỗi giai đoạn, mỗi độ tuổi, người diễn viên sẽ có những mong muốn khác nhau. Người trẻ cần cơ hội, người đã có kinh nghiệm cần sự chắt lọc.
Tìm lại sự hứng khởi
- Với "Mưa đỏ" và sắp tới đây là phim kinh dị "Đồi hành xác: Tà thuyết đen trở lại", điều gì đã thực sự đánh thức anh?
"Mưa đỏ" như một dấu mốc đặc biệt trong hành trình làm diễn viên. Bộ phim cho tôi cơ hội quay trở về với nghề, khơi lại sự hứng khởi và niềm tin sau một quãng thời gian lặng lẽ.

Diễn viên Hứa Vĩ Văn.
Tôi dành trọn một năm đồng hành cùng đoàn phim. Khi bộ phim ra mắt và được khán giả đón nhận, tôi hài lòng vì đã hoàn thành sứ mệnh của mình trong một bộ phim đặc biệt.
Còn "Đồi hành xác" như một bước tiếp nối tự nhiên. Công việc của một diễn viên là không ngừng được sống trong nghề và dấn thân cho những câu chuyện mới.
Tôi trân trọng sự kiên nhẫn và thành ý của đạo diễn Lương Đình Dũng khi mời tôi tham gia phim. Anh Dũng nhẫn nại và điện thoại liên tục nhưng tôi chưa biết có thể tham gia không vì còn phụ thuộc vào lịch trình. Nếu phim quay quá lâu ở ngoài Bắc tôi không đi được vì còn vướng lịch ở TP.HCM và có mẹ già phải chăm sóc.
Vai diễn này không quá nặng nề, thời gian quay ở Bắc Trung Bộ lại gắn liền với thắng cảnh và khí hậu đặc biệt. Với tôi, đó cũng là một cách vừa làm nghề, vừa được trải nghiệm như một chuyến du lịch hành trình cùng "Mưa đỏ".
Niềm vui đặc biệt với hội họa
- Sau những khoảng lặng của điện ảnh, công chúng được thấy một họa sĩ Hứa Vĩ Văn. Hội họa bước vào cuộc sống của anh như thế nào?
Nhìn lại, số lượng dự án điện ảnh tôi tham gia không quá nhiều. Bởi mỗi bộ phim với tôi đều được đầu tư rất lớn, có khi mất nửa năm, thậm chí hơn một năm để hoàn thành. Ở độ tuổi này, tôi cần sự chắt lọc, chọn lựa kỹ càng. Do đó, số lượng phim không phản ánh được hết khối lượng công việc.

Hứa Vĩ Văn có niềm đam mê đặc biệt với hội họa.
Hội họa là một niềm vui khác của tôi. Từ khi dịch Covid-19 bùng phát, tôi quay trở lại vẽ - vốn là ngành học ban đầu. Sau hơn 20 năm, tôi mới có dịp trở về với công việc vẽ và may mắn là đã thực hiện được vài triển lãm tranh.
Đó là niềm vui đặc biệt, bởi tôi tìm lại được một phần bản thân trong hội họa. Đến hiện tại, hội họa vẫn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, giữ cho tôi những cảm giác trong trẻo và mang lại sự êm dịu trong đời sống nội tâm.
- Vẽ tranh có phải là cách để tự chữa lành sau những thăng trầm?
Ngày xưa khi chọn ngành mỹ thuật, tôi từng băn khoăn không biết liệu đây có phải là con đường chính mình sẽ theo đuổi hay không. Sau hơn 20 năm gắn bó với nghiệp diễn, tôi mới nhận ra hội họa chính là nơi giúp tôi chữa lành tâm hồn, xoa dịu những năng lượng đã hao tổn cho điện ảnh và tái tạo lại tâm hồn người nghệ sĩ trong tôi.
Tôi trân trọng những giai đoạn đã đi qua trong cuộc đời. Những thăng trầm giúp tôi trở thành một người có tâm hồn nghệ sĩ, một diễn viên giàu cảm xúc hơn trong nghề.
- Người ta hay nói tranh của anh mang nhiều nỗi buồn. Vậy, nếu một khán giả chỉ biết anh như diễn viên, anh muốn họ nhận ra điều gì khi khám phá, chiêm nghiệm trong thế giới sắc màu, đường nét do mình tạo nên?
Ngay từ khi chọn ngành hội họa, tôi đã biết trong mình có sẵn một tâm hồn nghệ sĩ, có thể truyền tải những tâm tư qua tranh vẽ. Chỉ là, khi công việc diễn viên bắt đầu và cuốn đi suốt hơn hai thập kỷ, tôi đã tạm gác hội họa vào một góc sâu trong tâm khảm. Vì thế, khi có cơ hội được cầm cọ trở lại, cảm giác ấy giống như mở lại một cánh tủ đã khóa từ rất lâu.
Đến hiện tại, tôi thấy đây là thời điểm phù hợp để mọi người hiểu rõ hơn về con người mình - một diễn viên xuất thân từ hội họa.
- Tìm lại được cảm xúc với điện ảnh, Hứa Vĩ Văn vẫn vẽ đều chứ? Tranh của anh giờ đây thường vẽ gì?
Không phải nhạc sĩ nào cũng có thể trong vài năm viết nên một ca khúc, không phải họa sĩ nào cũng có thể cầm cọ vẽ liên tục, cũng không phải diễn viên nào có thể đóng liên tục hết dự án này đến dự án khác. Nghệ thuật đòi hỏi cảm xúc và cần có thời gian để nuôi dưỡng cảm xúc đó.
Với tôi, việc làm diễn viên, chọn lựa, tham gia hay xuất hiện trên màn ảnh, cũng như những khoảng thời gian dành cho hội họa - tất cả đều tùy thuộc vào cảm xúc. Nghệ thuật là sáng tạo, nên chỉ khi có cảm xúc nghệ sĩ mới có thể tìm được sự mới mẻ.
Những triển lãm tranh gần đây của tôi chủ yếu là tranh trừu tượng, với chất liệu acrylic. Đây là mảng sáng tác mà tôi tìm thấy nhiều hứng khởi và cảm xúc nhất ở thời điểm hiện tại.
- Còn với hạnh phúc đôi lứa thì sao? Anh đã sẵn sàng vẽ bức tranh cho riêng mình?
Hạnh phúc đôi lứa là một lựa chọn cá nhân, không thể áp đặt hay xem như một thước đo bắt buộc. Với tôi, điều quan trọng không phải là có đôi hay không, mà là giữ được bình an trong tâm hồn, sống trọn vẹn với lý tưởng và đam mê. Hạnh phúc có nhiều hình thức, ai cũng có quyền tự vẽ nên bức tranh hạnh phúc của riêng mình.
Cảm ơn anh!
Hứa Vĩ Văn sinh năm 1979 tại TP.HCM. Anh bắt đầu sự nghiệp nghệ thuật từ sớm với vai trò người mẫu và đoạt nhiều giải thưởng trong những cuộc thi nhan sắc lẫn thời trang dành cho nam sinh và người mẫu trẻ của Nhà Văn hóa Thanh Niên. Anh từng tham gia nhóm nhạc GMC đầu thập niên 2000 và ra mắt album solo.
Sau đó, Hứa Vĩ Văn chuyển hướng sang diễn xuất và trở thành gương mặt quen thuộc trong hàng loạt phim truyền hình và điện ảnh như: "Váy hồng tầng 24", "Mặt nạ thiên thần", "Hồ sơ lửa", "Đam mê", "Giao lộ định mệnh", "Chàng trai năm ấy", "Em là bà nội của anh", "Thần tượng", "Chạy đi rồi tính", "Chàng vợ của em", "Tiệc trăng máu", "Em và Trịnh", "Đất rừng phương Nam"...
Bình luận bài viết (0)
Gửi bình luận